Kiều Mạch

Kiều Mạch
thăm thẳm trong sương cánh đồng kiều mạch đá sắc nhọn miên man bông hoa dịu dàng tinh khiết một mình một mùi hương một nhan sắc một cao nguyên đá một cổng trời Quản Bạ heo hút chênh vênh


(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


KIỀU MẠCH

(Nguyễn Linh Khiếu)

 

thăm thẳm trong sương

cánh đồng kiều mạch

đá sắc nhọn miên man bông hoa dịu dàng tinh khiết

một mình một mùi hương 

một nhan sắc

một cao nguyên đá 

một cổng trời Quản Bạ heo hút chênh vênh 

 

kiều mạch vời vợi phương Nam 

em nhớ ta không 

ta giữa vô vàn đá sắc

sơ hở đá xẻ thành nhiều mảnh

mảnh nào cũng đầm đìa máu tươi nhớ em quay quắt

đá tua tủa muôn vàn lưỡi dao

lơ là đá thái thành từng miếng

miếng nào cũng vuông chằn chặn nhớ em đứt ruột

 

nhớ em đành lòng

bí mật động trời mình em biết   

trong đá hoa dịu dàng tinh khiết 

bầy ong rù rì làm mật

họa mi hót chót vót đỉnh trời chia li

nhớ em biền biệt cuối đất 

 

kiều mạch nở trong sương

hoang hoải Mèo Vạc Đồng Văn Yên Minh Quản Bạ

tiếng họa mi chuông vàng ngân nga đỉnh đá

núi đá gọi tên em

hoa cỏ gọi tên em

men lá gọi tên em

mèn mén gọi tên em

tên em vang vọng vách đá xòe cánh hoa li ti 

mong manh thắt lòng

những mối tình xa cách bao giờ cũng ngổn ngang cánh hoa li biệt

bao giờ cũng đau đớn

bao giờ cũng ứa nước mắt 

bao giờ cũng tắt lửa

đêm đông đá lạnh cao nguyên

 

đường dốc đứng chon von

cheo leo vách đá

bạt ngàn kiều mạch 

nỗi buồn xòe cánh run rẩy khắp cao nguyên

vô vọng nhớ một người con gái

sững sờ đá tua tủa trần gian

 

kiều mạch nở trong sương 

buồn bã mùa đông

bản chiều nghi ngút

tiếng họa mi tan trên đỉnh núi

tầm tã như mưa

ta là chú ngựa già buông cương thập thững

những nẻo đường quanh co đá quanh co người quanh co kiều mạch

quanh co nông nỗi Cổng trời 

vời vợi mùa người./.