Kiều tân thời (I-III)

Kiều tân thời (I-III)
Rằng năm Gia Tĩnh triều Minh Bốn phương phẳng lặng hai kinh vững vàng Có nhà viên ngoại họ Vương Gia tư nghĩ cũng thường thường bực trung Hóa nhi thật có nỡ lòng Vương Quan là chữ nối dòng nho gia

(Ảnh: St)

KIỀU TÂN THỜI


I

Rằng năm Gia Tĩnh triều Minh

Bốn phương phẳng lặng hai kinh vững vàng

Có nhà viên ngoại họ Vương

Gia tư nghĩ cũng thường thường bực trung

Hóa nhi thật có nỡ lòng

Vương Quan là chữ nối dòng nho gia

Chung quanh vẫn đất nước nhà

Vương tôn quý khách ắt là đua nhau

Làm chi để tiếng về sau

Vẻ nào chẳng mặn nét nào chẳng ưa.


II

Hải đường mơn mởn cành tơ

Ngày xuân càng gió càng mưa càng nồng

Nguyệt hoa hoa nguyệt não nùng

Đêm xuân ai dễ cầm lòng được chăng

Lạ gì thanh khí lẽ hằng

Một dây một buộc ai giằng cho ra

Nguyên người quanh quất đâu xa

Đạm Tiên nàng ấy xưa là ca nhi

Nổi danh tài sắc một thì

Xôn xao ngoài cửa hiếm gì yến anh

Lạ cho cái sóng khuynh thành

Làm cho đổ quán xiêu đình như chơi

Phong tư tài mạo tót vời

Trăm nghìn đổ một trận cười như không

Nàng càng tô lục chuốt hồng

Máu tham hễ thấy hơi đồng thì mê

Hoa khôi mộ tiếng Kiều nhi

Thiếp hồng tìm đến hương khuê gửi vào

Sao bằng lộc trọng quyền cao

Công danh ai dứt lối nào cho qua.


III

Trộm nghe kẻ lớn trong nhà

Ở vào khuôn phép nói ra mối đường

E thay những dạ phi thường

Dễ dò rốn bể khôn lường đáy sông

Mà ta suốt một năm ròng

Thế nào cũng chẳng giấu xong được nào

Bấy chầy chưa tỏ tiêu hao

Hoặc là trong có làm sao chăng là

Về đây nước trước bẻ hoa

Họ Kim tên trọng vốn nhà trâm anh

Nền phú hậu bậc tài danh

Văn chương nết đất thông minh tính trời

Tính rằng cách mặt khuất lời

Giấu ta ta cũng liệu bài giấu cho

Lo gì việc ấy mà lo

Kiến trong miệng chén có bò đi đâu

Làm cho nhìn chẳng được nhau

Làm cho đầy đọa cất đầu chẳng lên

Làm cho trông thấy nhãn tiền

Cho người thăm ván bán thuyền biết tay

Nỗi lòng kín chẳng ai hay

Nói điều ràng buộc thì tay cũng già

Ví bằng thú thật cùng ta

Cũng dung kẻ dưới mới là lượng trên

Dại chi chẳng giữ lấy nền

Bề nào thì cũng chưa yên bề nào

Phép công chiếu án luận vào

Có hai đường ấy muốn sao mặc mình

Một là cứ phép gia hình

Lại còn bưng bít giấu quanh nực cười.
(còn nữa)

Bùi Đại Dũng