Lạ

Lạ
Thực lòng, mình yêu mình quá thể Mình quá yêu mình Nên mới yêu đến thế Một tình yêu chìm trong mộng mị Một tình yêu ích kỷ nở đầy hoa.



 

Thực lòng, mình yêu mình quá thể

Mình quá yêu mình 

Nên mới yêu đến thế 

Một tình yêu chìm trong mộng mị

Một tình yêu ích kỷ nở đầy hoa. 


Thực lòng, đất yêu trời quá thể 

Núi lửa phun 

Sóng cuồn cuộn biển dâng 

Trời yêu đất 

Nên phong ba bão tố 

Cứ giáng tai ương xuống bến xuống thuyền.




Thôi em ạ

Mình ta khổ thế 

Những kẻ yêu nhau

Đều khốn đến tận cùng.


Có một điều 

Dù biết là như thế 

Người ta vẫn tìm nhau để được khổ

Có lạ không…


Nguyễn Quốc Văn