Lá Khỉ

Lá Khỉ
Con bị bệnh huyết áp Mẹ nhổ hết cây vườn Trồng cả rừng lá Khỉ Đợi con về cuối năm. Con xuống tàu gần sáng Mẹ chong đèn suốt đêm Mẹ giục vào tắm rửa



 

LÁ KHỈ

(La Vinh)

 

Con bị bệnh huyết áp

Mẹ nhổ hết cây vườn

Trồng cả rừng lá Khỉ

Đợi con về cuối năm.

 

Con xuống tàu gần sáng

Mẹ chong đèn suốt đêm

Mẹ giục vào tắm rửa

Dọn cả cỗ bàn lên.

Ăn xong mẹ trang trọng

Đếm bảy lá Khỉ Xanh:

“Đàn ông thế là đủ

Nhai uống vào nhanh nhanh

Rồi phải lên nằm ngủ

Chưa được uống chè xanh..”

Giả vờ ngáy khe khẽ

Mẹ kéo chăn mấy lần

Đêm mịt mùng kín mít

Mẹ rên thầm trong chăn.

 

Lên tàu, lại đất Nam

Mấy ngày mẹ rối rít

Mấy ngày con lăng xăng

Đây là cá Cửa Lò

Đây là kẹo Cuđơ

Đây vài lon lạc bóc

Trứng này cho con thơ.

Chở sản vật xứ Nghệ

Tiếp tế dân Sài Gòn:

“Tau biết cháu tau khổ

Cần gì mà thiệt hơn

Gửi mẹ chai dầu gió

Mua mẹ miếng cao su

Đôi nạng đã mòn vẹt

Trong ấy, chắc tốt hơn”.

 

Một năm rồi đó mẹ

Mình con xếp vali

Mình con ra bến đợi

Mình con lên tắc xi.

Mình con chân mệt mỏi

Mình con về hương khói

Mẹ đã về khuất núi

Mình con ai người đợi

Những đeo đai mỏi mòn.

 

Một gói báo vàng ố

Đứt dây tung đầy sàn

Phân vân đưa miệng nếm

Đây Khỉ Đỏ, Khỉ Xanh.

“Mẹ đã sao, phơi kỹ

Bệnh tình cần lo xa

Nam, đàn ông, bảy lá

Chín lá cho đàn bà

Sáng Khỉ đỏ, chiều xanh

Con hãy nhớ cho kỹ”…

Tấm giấy nhòa rất nhanh.

 

Mẹ ơi con đã về

Ảnh bàn thờ mẹ đón

Nụ cười hiền thửa xưa

Đêm nay con thức trọn

Không nghe tiếng thở dài

Bóp bắp chân nhức mỏi

Lung linh trong sương khói

Một nụ cười bao dung.

Đặt vali vào trong

Góc tối, còn một gói

Mở ra, con bối rối

Lại Khỉ đỏ, Khỉ xanh.

Một bức thư gấp vội

Nét chữ quen thật quen:

“Con hãy uống cho khỏe…”

 

Sao tay con run run

Sao mắt con đẫm lệ

Vai so giật từng cơn?

Mẹ ơi trên chốn ấy

Chắc không còn mùa đông

Không gió mưa tầm tã…

 

Cả đời mẹ vất vả

Cả đời mẹ bao dung

Vườn lá khỉ xanh tốt

Không còn người coi chăm

Mắt con nhòe hương khói

Ơn sâu chặt cõi lòng…