Lời của Phượng

Lời của Phượng
Phượng chờ ai mà đỏ đến đau lòng Mà nhức nhối một khoảng trời thương nhớ Thuyền cánh phượng đưa ta về một thủa Áo trắng trinh nguyên xanh mái tóc thề. Mùa sân trường râm ran tiếng ve

(Ảnh: Pixabay)



 

LỜI CỦA PHƯỢNG

(Nguyễn Ánh Tuyết)

 

Phượng chờ ai mà đỏ đến đau lòng

Mà nhức nhối một khoảng trời thương nhớ

Thuyền cánh phượng đưa ta về một thủa

Áo trắng trinh nguyên xanh mái tóc thề.

Mùa sân trường râm ran tiếng ve

Trang sách mở ...lòng thơ bối rối

Vội học, lo thi...cả thương nhau cũng vội...

Hối hả ai hay hè đã sang rồi

Có ánh mắt nhìn như đốm sao rơi

Lũ trẻ ngày xưa đứa nào cũng nghịch

Sổ lưu bút cứ tranh nhau đòi viết

Dòng xiên, dòng thẳng ngộ ghê.

Ta với người ta...hình như...có vấn đề

Bạn bè nói và tim ta mách thế

Ta thành cô bé hay e lệ

Người ta...rất người lớn trong nhau

Ba tiếng giờ thì trôi qua thật mau

Người ta đã hơn một lần chứng tỏ

Bài toán vừa giải xong gọn ghẽ

Nhẹ nhàng "đậu" xuống bên ta!

Ta cũng ...xốn xang khi nhận được "quà"

Và biết có người đang lo cho ta lắm!

Phượng cứ đỏ như cháy lên hi vọng!

Lần gặp cuối cùng chỉ hai đứa với nhau

Chưa dám cầm tay...chưa kịp nói gì đâu...

Lời từ biệt gửi màu hoa sắc nắng.

Người bay sang những  phương trời xứ lạ

Ta vào giảng đường làm cô giáo tương lai

Chuyện ngày xưa ...chỉ thế...thế thôi.

Mà nhức nhối một khoảng trời thương nhớ!

Mùa hè cháy  lên niềm yêu mến

Riêng lời này... chỉ phượng biết cùng ta...