Lời phượng

Lời phượng
Bỗng dưng nhớ đến một người . Cồn cào… muốn gọi thành lời tên nhau... Năm qua mau tháng qua mau Nỗi đau xưa đã lặn sâu… đã lành.

(Ảnh: Bích Nga)

LỜI PHƯỢNG
(Nguyễn Ánh Tuyết)


Bỗng dưng cứ thấy rưng rưng.


Chiều qua, cùng các em sinh viên thực hiện cảnh quay về hoa phượng ở sân trường CĐSP do Đài Truyền hình Thái Bình thực hiện.


Ngắm những chùm phượng đỏ bời bời và sự trong trẻo của các em sinh viên giữa mùa phượng, mà chẳng thể ngăn lòng với những rưng rưng khôn tả.


Thương thời áo trắng của mình.


Đi qua bao mùa phượng, bao thăng trầm vinh nhục, giờ thấy mệt mỏi. Áo trắng đã phai màu từ lâu.


Phượng có biết chăng nỗi niềm của kẻ từng là "cánh phượng đầu mùa" của một người…


Còn lại bài thơ Lời phượng viết trong chiều cùng phượng cho vơi bớt nỗi niềm đang nhức nhối.


Chia sẻ cùng các bạn niềm rưng rưng ấy nhé


Lời phượng


Bỗng dưng nhớ đến một người .

Cồn cào… muốn gọi thành lời tên nhau...


Năm qua mau tháng qua mau

Nỗi đau xưa đã lặn sâu… đã lành.


Chiều hoang, nắng nhạt vô tình

Bỗng đâu chùm phượng bật mình đơm hoa.


Một chiều xa, đã rất xa

Phượng hồng… người mãi gọi ta phượng hồng...


Ta theo con sáo sang sông

Xót xa từng cánh phượng hồng… tả tơi.


Xa thì cũng đã xa rồi...

Ngày xưa đã trả cho thời ngày xưa.


Bây giờ lấm láp nắng mưa

Còn đâu cánh phượng đầu mùa của ai!


Gió mang lời đến với người

Đừng thương cánh phượng bên trời… đừng thương!