Mắt huyền

Mắt huyền
Lái đò chỉ có mình tôi Một chiều bị lạc vào đôi mắt huyền Bến sông hắn với con thuyền Chở Nàng cùng với nỗi niềm đầy vơi. Mắt huyền ghé lại làng tôi Thăm người bạn cũ, về rồi lại đi

(Ảnh: Đặng Văn Tôn)



MẮT HUYỀN 
(Lương Duyên Thắng)


Lái đò chỉ có mình tôi

Một chiều bị lạc vào đôi mắt huyền

Bến sông hắn với con thuyền

Chở Nàng cùng với nỗi niềm đầy vơi.


Mắt huyền ghé lại làng tôi

Thăm người bạn cũ, về rồi lại đi

Ngày qua gió bỗng thầm thì

Mắt huyền tuần tới  sẽ đi lấy chồng


Ra đê, bẻ nắm cải ngồng

Thả theo dòng nước cho lòng nhẹ vơi

Mắt huyền là mắt huyền ơi...

... Khi nào về lại để tôi đưa đò