Miền Tây trong nỗi nhớ

Miền Tây trong nỗi nhớ
Mảnh Trăng dùng dằng nhớ sóng Bình minh hò hẹn con thuyền Đã biết bao lần cập bến Mang theo khát vọng bình yên Hoa trái từ chốn điền viên Theo người đi thơm sóng nước Thảnh thơi lá xuồng xuôi ngược



MIỀN TÂY TRONG NỖI NHỚ

(Phạm Minh Châu)


Mảnh Trăng dùng dằng nhớ sóng

Bình minh hò hẹn con thuyền

Đã biết bao lần cập bến

Mang theo khát vọng bình yên


Hoa trái từ chốn điền viên 

Theo người đi thơm sóng nước

Thảnh thơi lá xuồng xuôi ngược 

Mang ngọt ngào cho muôn nơi


Chắt chiu mật đất hương trời

Dâng cho cuộc đời trái chín…

Quán hàng bên sông bịn rịn

Sắc màu nắng lụa quê hương


Ninh Kiều gieo nhớ gửi thương

Ai có đợi ai nơi ấy…

Chị và Em nhà ai vậy

Cười như tỏa nắng bên sông…


Làng chài nổi giữa mênh mông 

Cá thêu hoa  trên mặt nước

Bống bồng bông vừa tách mẹ

Ngoan ngoan tập múa, tập  ăn…


Chúng mình đều ngoại ngũ tuần 

Niềm vui bỗng thành trẻ nhỏ

Miệt vườn ướp hương ngọn gió

Ngất ngây nụ hôn trẻ thơ


Trong vườn võng ru giấc thơ

Nhãn Xuồng căng tròn ngọt  lịm

Đi giữa không gian cổ tích

Vui như hạt cườm long lanh…


Trời xanh lồng trong nước xanh

Mây thêu gấm hoa  lộng lẫy

Thuyền trôi giữa dòng tri kỷ

Sông Hậu mênh mang tình yêu!!!


Trở lại Miền Tây yêu dấu

Mênh mang sóng nước hương vườn 

Ngọt lành vòng tay bè bạn

Câu hò để nhớ để thương...!