Mong manh

Mong manh
Người tìm chốn lạ Đông Đoài Ta đang du ngoạn cửa ngoài Tử Sinh Người vui đón biển bình minh Hoàng Hôn thời Mạt, ta nhìn mà đau Chữ Tình vờ vịt trong nhau Bức tranh vân cẩu, kiếp sau đâu còn

(Ảnh: Xuan Nguyen)


MONG MANH 

(Anh Vũ)


Người tìm chốn lạ Đông Đoài

Ta đang du ngoạn cửa ngoài Tử Sinh

Người vui đón biển bình minh

Hoàng Hôn thời Mạt, ta nhìn mà đau

Chữ Tình vờ vịt trong nhau

Bức tranh vân cẩu, kiếp sau đâu còn 

Người tìm hạnh phúc vuông tròn

Kim tiền thừa mứa, thỏi son không màu

Ta nhìn thấy những kiếp sau

Đâu gần lại, để mà lau giọt buồn 


Rồi ngày bão nổi mưa tuôn,

Bao chấp trước, chiếc thuyền con, sao chèo?

Mấy chục năm có bao nhiêu 

Trăm năm nữa, có lời yêu qua cầu?

Đông Đoài ngã bóng cau trầu

Thiên lý vạn dặm, tìm đâu bóng người?

Tìm đâu tiếng khóc, nụ cười?

Nhân loại diệt, 

Lại một thời tái lai...


Nghìn năm sau trở về đây,

Mong manh có một dấu hài 

Mong manh...