Mùa đông nhớ mẹ

Mùa đông nhớ mẹ
Trời bây giờ đã dần chuyển sang đông Mẹ có còn khơi bếp hồng mỗi sáng Có chờ con mỗi khi chiều chạng vạng Đêm- ngỡ bước con về khi nghe tiếng lá rơi


(Ảnh: Kim Anh)

MÙA ĐÔNG NHỚ MẸ

(Bùi Thảo)

 

Trời bây giờ đã dần chuyển sang đông

Mẹ có còn khơi bếp hồng mỗi sáng

Có chờ con mỗi khi chiều chạng vạng

Đêm- ngỡ bước con về khi nghe tiếng lá rơi

 

Con bôn ba khắp bốn phương trời

Nhưng chẳng nơi nào bằng quê mình mẹ ạ

Cái miền quê đất cằn trơ sỏi đá

Mà thắm tình người, chan chứa những thương yêu

 

Nhớ lắm mẹ ơi hoàng hôn phủ mỗi chiều

Mùi khói bếp thơm nồng hương rơm rạ

Tiếng mõ xa gọi trâu về hối hả

Dăm đứa mục đồng í ới trốn tìm nhau

 

Ngõ nhà mình chắc vẫn trắng hoa cau

Và bên gốc vẫn dây trầu quấn quýt

Dẫu bình dị mà trọn đời khăng khít

Tựa hình hài máu thịt con mang

 

Nhớ gốc Đa chứa cả mảnh hồn làng

Nhớ ao chùa đom đóm nghe tiếng mõ

Bà vãi già quét cả đời sương gió

Màu thời gian hằn in tấm áo nâu

 

Chẳng thể nào con quên được đâu

Ngày giáp hạt lót lòng ngô, khoai sắn

Mẹ chong đèn trong đêm dài thăm thẳm

Tranh thủ dần, sàng…kịp buổi chợ sớm mai

 

Con nhớ thêm cả những tiếng thở dài

Ngày đông giá cây mạ non lay lắt

Mưa lâm râm trời lạnh như dao cắt

Chắc năm này…

phải xuống mạ lần hai

 

Con giữ riêng mình nỗi nhớ chẳng phôi phai

Cùng chúng bạn đôi chân trần đốt rạ

Ngọn lửa hồng tô thêm hồng đôi má

Củ sắn lùi thơm cả những mùa đông

 

Ai cũng giữ cho mình riêng một dòng sông

Là quê hương có những ngày thơ dại

Là dáng mẹ dõi theo con bước mãi

Trăm ngả đường vẫn lặng lẽ kề bên

 

Có những điều tận khi đã lớn lên

Và ngược xuôi giữa bộn bề cuộc sống

Con mới biết điều giản đơn nhưng quan trọng

Quê dẫn lối con về, mẹ đứng đợi bên hiên.