Mưa ngâu

Mưa ngâu
Một vành nón, che nghiêng thành nỗi nhớ Nhánh phượng hồng xưa, biến lạ thành quen Vần lưu bút em chép thành kỷ niệm Cuối phương trời người ấy nhớ hay quên. Nhớ quê hương, sông xưa thành dải lụa



(Ảnh: Đặng Văn Tôn)

 

MƯA NGÂU

(Lương Duyên Thắng)

 

 

Một vành nón, che nghiêng thành nỗi nhớ

Nhánh phượng hồng xưa, biến lạ thành quen

Vần lưu bút em chép thành kỷ niệm

Cuối phương trời người ấy nhớ hay quên.

 

Nhớ quê hương, sông xưa thành dải lụa

Che nắng, mưa cả những lúc vui buồn

Nghe hát còn duyên lại tiếc mình đến muộn

Mùa mưa Ngâu này anh đang ở nơi nao.

 

Vài nét chữ em gửi vào trang giấy

Gửi về mây tím biếc phía chân trời

Sợi mưa mỏng mùa thu đâu có lỗi

Mưa Ngâu mà... Chức Nữ nhớ Ngưu Lang.