Mùa Xuân

Mùa Xuân
Dường như thế, quanh tôi trào nhựa sống Chẳng có gì tĩnh lặng trước mùa xuân Phút sinh nở tôi kiếm tìm không thể Gặp dòng sông trong sông ấy hai lần

(Ảnh: Kim Anh)


MÙA XUÂN

(Kim Chuông)

 

Dường như thế, quanh tôi trào nhựa sống

Chẳng có gì tĩnh lặng trước mùa xuân

Phút sinh nở tôi kiếm tìm không thể

Gặp dòng sông trong sông ấy hai lần(1)

 

Trong biến đổi vô cùng, ơi tia nắng

Tôi cảm rung sắc lá phút giao hoà

Nghìn lễ cưới thiên nhiên đi trên đất

Cây tách mầm. Cành bật dậy sắc hoa

 

Tìm đến mình. Tìm đến tháng năm xa

Cây tồn tại ở nơi đang tồn tại

Vân gỗ dẫn nghìn năm đi mê mải

Sức cành vươn tìm đến đích thực mình

Sự lớn vượt từ bao nhiêu nội lực

Từ trong cây, trong lá với trong cành

 

Như chính em tìm đến đích thực mình

Cái tồn tại ở nơi không tồn tại

Ví như nắng, như mưa, như đường đời xa ngái

Như là em, là một giữa bao la

Sẽ bắt gặp dáng mùa xuân rõ nhất

Sau lung linh, sau giây phút giao hoà

 

Mọi tồn tại đều đi qua hai phía

Nơi chính mình. Và nơi phía-không-ta !

 K.C
-----

(1)Ý của Kant, nhà triết học Đức1721-1784