Ngày đến mùa đi

Ngày đến mùa đi
Ngày đông đến gió lững lờ quá thể Níu cành xanh, vin nghiêng ngả hoa tàn Hớp ngụm nắng ửng vàng môi thấm lạnh Thu mỏng mành vừa lần lữa đòng đưa


(Ảnh: Pixabay)


NGÀY ĐẾN MÙA ĐI

(Trương Minh Hiếu)


Ngày đông đến gió lững lờ quá thể

Níu cành xanh, vin nghiêng ngả hoa tàn

Hớp ngụm nắng ửng vàng môi thấm lạnh

Thu mỏng mành vừa lần lữa đòng đưa


Vòng tay ấm khép hững hờ ô cửa

Tiếng chim gù trầm mặc cuối làng xa

Lưng lửng xóa bước chân người vội vã

Hương đồng thơm cuối vụ bóng phai nhòa


Nào ai giữ ai cầm mà thong thả

Thương ngập ngừng thì vẫn cứ là thương

Ngày đã cũ có về trong tưởng tượng

Lời xưa còn thề hẹn nữa mà vương


Mùa xa mãi, mùa lại mùa sau trước

Vui qua mau, buồn đến khó chối từ

Trần gian ạ, chỉ là nơi lữ thứ

Ta đành lòng khó cưỡng để mùa đi