Ngày người đến

Ngày người đến
Ngày người đến ta giờ không trẻ nữa Khoé chân chim chạy dọc phố làng Ngày người đến ta giờ không trẻ nữa Kẽo kẹt cày hoang, đất ải vỡ mùa. Ngày người đến ta già nua quên tuổi

(Ảnh: Đặng Văn Tôn)


NGÀY NGƯỜI ĐẾN

(Phan Hà)




Ngày người đến ta giờ không trẻ nữa

Khoé chân chim chạy dọc phố làng

Ngày người đến ta giờ không  trẻ nữa 

Kẽo kẹt cày hoang, đất ải vỡ mùa.


Ngày người đến ta già nua quên tuổi

Lứt toác đôi bờ, ký ức rong rêu.

Em vẫn nhận thêu hình hài quá khứ

Vụ quả trái mùa ký ức bội thu.


Ngày người đến em giờ không nhớ tuổi.

Tắm nỗi cô đơn trong buổi chiều tà

Rịn cả trăng ngà, nỗi nhớ mắc vào đêm.

Ta một mình, uống cạn cả hoàng hôn.


Ngày người đến ta giờ đã khác.

Phím đàn xưa câu hát lạc mùa.

Ta lại hẹn người vào mùa xưa cũ.

Vá lại cuộc tình, dệt nắng thành thơ


Ngày người đến, ta giờ không nhớ tuổi

Đuổi nhớ vào đêm

Thở thôi. Cũng vội vàng 

Ngày người đến. Ta giờ không có tuổi.

Mắc nợ ân tình. Vay trả. Trả vay