Nghệ sĩ là em!

Nghệ sĩ là em!
Sao em lại ngượng ngùng Khi anh gọi em là: Nghệ sĩ! Ơi cô giáo dịu hiền giản dị Vì học trò tận tụy ngày đêm. Mỗi cây đàn là một bé em Từng cặp mắt nốt "si đen" lay láy(*)

(Ảnh: Nhà thơ Lê Quang Tuệ)


NGHỆ SĨ LÀ EM 

(Tặng các nhà giáo nhân ngày 20.11)

 

Sao em lại ngượng ngùng 

Khi anh gọi em là: Nghệ sĩ!

Ơi cô giáo dịu hiền giản dị 

Vì học trò tận tụy ngày đêm.

 

Mỗi cây đàn là một bé em

Từng cặp mắt nốt "si đen" lay láy(*)

Mỗi tâm hồn một nốt "son" đỏ dậy 

Nốt "lá" dịu mềm - bé vẫy bàn tay...

 

Lắng mỗi cung đàn em nhè nhẹ lên dây

Dìu dặt ngân lên khúc ca cuộc sống 

Trang giáo án trước mặt em mở rộng 

Như tấm lòng yêu trẻ bao la.

 

Triệu vì sao làm nên dải Ngân hà 

Muôn giọt nước góp làm biển biếc 

Mỗi tri thức em trao - ấy là "gạch nhịp"

Nối những chân trời với những ước mơ...

 

Chẳng biết âm thanh có tự bao giờ ?

Mà lịch sử ngàn xưa còn vang vọng 

Bé lắng nghe Bạch đằng vang tiếng sóng 

Nghe trầm hùng tiếng trống Lam sơn

 

Nghe đất chuyển mình trên dãy Trường sơn

Khúc quân hành những năm thắng Mỹ 

Nghe đất nước vào Xuân-ngang-tầm-thế-kỷ **

Bản nhạc muôn đời bình dị: VIỆT NAM !

 

Bản nhạc cuộc đời soạn cho em

Em dạo lên trong tâm hồn thơ bé

Những ước mơ xa, những niềm tin mới mẻ 

Dang rộng chân trời đẹp những mùa xuân...

 

Mỗi cây đàn vang một âm thanh

Cùng hòa tấu trong một giàn giao hưởng 

Giờ lên lớp em là nhạc trưởng 

Chỉ huy dàn đồng ca.

 

Người ta bảo em là người trồng hoa

Anh thì gọi em là: Nghệ sĩ!

Bởi một lẽ rất đơn sơ giản dị 

Nghệ sĩ là em - người giáo viên.

 

Tự tâm hồn tiếng nhạc cứ ngân lên...

 

Lê Quang Tuệ

—----

(*) Những thuật ngữ âm nhạc: si đen, lá, son, gạch nhịp...

** Đại thắng mùa xuân 1975, nhà báo Lưu Quý Kỳ có bài "Xuân ngang tầm thế kỷ " đăng trên báo Nhân dân.