Nghèo khổ

Nghèo khổ
Nó khổ lắm và đáng thương lắm lắm, Trót sinh ra nơi cung cấm lạ kỳ, Mấp máy môi đã có người cho uống, Sờ bụng tròn có người hỏi ăn chi.

(Ảnh; Đại Dũng)


NGHÈO KHỔ


Nó khổ lắm và đáng thương lắm lắm,

Trót sinh ra nơi cung cấm lạ kỳ,

Mấp máy môi đã có người cho uống,

Sờ bụng tròn có người hỏi ăn chi.


Nó nghèo lắm và đáng thương lắm lắm,

Trót sinh ra kim cương rải quanh mình,

Nghèo đến nỗi chẳng có gì nữa hết,

Nước, cát bùn hoặc một cụm rêu xanh.


Nó khổ lắm và đáng thương lắm lắm,

Trót sinh ra cung Đao Lợi thiện thành,

Muốn cái gì thì chỉ cần nghĩ đến,

Và thế rồi điều ấy hiện rất nhanh.


Nó nghèo quá và đáng thương lắm lắm,

Sinh ở nơi đầy đủ hết như người,

Mà chỉ biết, nói, nghe, thèm một thứ,

Đó là tiền, mọi điều bỏ, hỡi ơi!


Bùi Đại Dũng