Ngọn núi tình yêu

Ngọn núi tình yêu
Vẫn là ngọn núi ấy phải không em Bao năm rồi núi có còn xanh thế Bao năm rồi đá có còn bền bỉ Ngả tấm lưng đỡ từng bước chân người! Bà Rá quê em thành nỗi nhớ khôn nguôi

(Ảnh: ST)


NGỌN NÚI TÌNH YÊU

(Biên Linh)



Vẫn là ngọn núi ấy phải không em 

Bao năm rồi núi có còn xanh thế 

Bao năm rồi đá có còn bền bỉ 

Ngả tấm lưng đỡ từng bước chân người!


Bà Rá quê em thành nỗi nhớ khôn nguôi 

Khi anh qua những cánh rừng thay lá 

Thương !Thương lắm ngọn núi quê em ngày gian khổ 

Bà Rá còng lưng che bom đạn cho làng 

Núi vững vàng như người mẹ Miền Đông 

Chở che đàn con chiến sĩ 


Em yêu ơi đừng hỏi vì sao anh nhớ 

Dù bao tháng năm chưa thể trở về 

Em không nói gì buổi sáng tiễn anh đi 

Mà gió! Gió cồn cào! Gió xôn xao sườn núi.

Da diết vòm xanh, quay quắt lòng anh 

Gió không nói lời hẹn ước 

Lửa yêu thương âm thầm trong mỗi bước hành quân 


Đồng Đội anh đi qua chiến tranh 

Lặng lẽ gửi tuổi xuân mình ở lại 

Em yêu ơi! Lời anh muốn nói:

Đồng Đội anh đã ngã xuống đất này 

Giọt máu Hồng nuôi sắc biếc vòm cây 

Giọt máu Hồng góp màu xanh đỉnh núi 

Em có nghe không thì thầm gió gọi 

Giữa ngàn xanh: Bà Rá anh hùng!