Người chơi trò rải ranh

Người chơi trò rải ranh
Xưa gom vỏ ốc thật nhiều Chọn bao ốc đá trao vào tay em Em cười đôi mắt long lanh Bầy trò ra đất rải ranh nhịp nhàng Trồng kèo leo cột - Một ăn

(Ảnh: Internet)



NGƯỜI CHƠI TRÒ RẢI RANH

(Nguyễn Như Thạnh)


Xưa gom vỏ ốc thật nhiều

Chọn bao ốc đá trao vào tay em

Em cười đôi mắt long lanh

Bầy trò ra đất rải ranh nhịp nhàng

Trồng kèo leo cột - Một ăn

Thổi xôi trồng đỗ - Hai ăn, em cười

Ngước nhìn như nói cùng tôi

Anh ơi ngồi xuống ta chơi vui cùng

Hây hây đôi má ửng hồng

Gió thu ngợm nghịch thổi tung tóc huyền

Tuổi thơ ôi đẹp thần tiên

Còn đây bao lúc bâng khuâng nhớ người...

Hôm xưa...lâu lắm lâu rồi

Trò chơi ngày bé em ngồi rải ranh

Nhớ ngày vừa tới tuổi xanh

Quê nhà tứ phía xung quanh ngước nhìn

Rằng em xinh thật là xinh

Tự thân hèn kém tự mình lẻ loi

Tránh em ánh mắt nụ cười

Giấu ngày thơ ấu vào nơi tim mình

Dẫu rằng ước mộng chung tình

Mãi là mộng ước tuổi xanh một thời...


Bây giờ em ở nơi nao

Thôn quê hay chốn nhà cao thị thành

Vòng tay nào đã kín quanh

Trong tâm còn nhớ rải ranh chơi chuyền

Anh về tới chỗ chẳng quên

Ngõ xưa có bé dịu hiền cùng chơi

Bao năm phiêu dạt phương trời

Mỗi khi nhớ tới bồi hồi trong tâm

Chiều nay tâm trạng bâng khuâng

Lựa vần sắp chữ gọi tên nhớ người.