Người nơi xa xôi

Người nơi xa xôi
Tôi hỏi người ơi có bâng khuâng Nhớ về quê mẹ đất dịu hiền Nhớ bến sông xưa chiều gánh nước Chân trần trắng muốt ai trộm trông. Tôi gọi tên em giờ nơi nao


(Ảnh: Trần Bảo Toàn)



NGƯỜI NƠI XA XÔI 

(Nguyễn Như Thạnh)


Tôi hỏi người ơi có bâng khuâng

Nhớ về quê mẹ đất dịu hiền

Nhớ bến sông xưa chiều gánh nước

Chân trần trắng muốt ai trộm trông.


Tôi gọi tên em giờ nơi nao

Mái tóc ngang vai giọng ngọt ngào

Giấu bao tâm tình trong đôi mắt

Dịu dàng duyên dáng một dáng mai.


Người đi có kẻ thật bi ai

Lòng thầm mong ngày người trở lại

Âm thầm trong tâm đành cất giấu

Kỷ niệm bên nhau một quãng đời.


Tháng năm người biền biệt phương trời

Nơi xa xôi người còn chăng hồi ức

Kẻ ham vui đùa té bên dòng nước

Làm ướt áo em rồi lau lệ giận hờn.


Nơi quê hương đẹp thêm những con đường

Bạn bè xưa yên bình từng lối rẽ

Chỉ mình tôi âm thầm và lặng lẽ

Tìm lối nào đưa tôi đến bên em.