Người Thầy

Người Thầy
Tóc thầy sương đã điểm màu Trán thầy hằn những nếp nhàu thời gian Nếp nào là nỗi lo toan Đời thường,gánh nặng gian nan mọi bề Vãn mùa phượng, nhạt tiếng ve

(Ảnh: Pixabay)



 

NGƯỜI THẦY

(Nguyễn Ánh Tuyết)

 

Tóc thầy sương đã điểm màu

Trán thầy hằn những nếp nhàu thời gian

Nếp nào là nỗi lo toan

Đời thường,gánh nặng gian nan mọi bề

Vãn mùa phượng, nhạt tiếng ve

Đã mang lấy nghiệp nên nghề còn say

Con ong làm mật tối ngày

Ngẩng lên chiều, đã sương dày tóc xanh.

Vẫn từng bài giảng hết mình

Mỗi trang giáo án ân tình thiết tha

Niềm chung đâu quản tuổi già

Trồng người lẽ sống cao xa của thầy.

Mỗi giờ em học hôm nay

Chắp cho em cánh là thầy kính yêu