Nguồn phúc - người trụ nơi mặt đất

Nguồn phúc - người trụ nơi mặt đất
Trên cánh đồng mùa xuân Em bất ngờ rẽ xuống bờ mương nhỏ Anh bảo lối này rất khó Có thể đến cuối còn phải lội qua mương Chả lẽ em ưa thích? Em đáp đó là cách tạo thành kỷ niệm Nhưng nếu xuống một mình em cũng chả dám đâu.


(Ảnh: Pixabay)


 

NGUỒN PHÚC - NGƯỜI TRỤ NƠI MẶT ĐẤT

(Hoàng Liên Sơn)

 

Trên cánh đồng mùa xuân 

Em bất ngờ rẽ xuống bờ mương nhỏ

Anh bảo lối này rất khó

Có thể đến cuối còn phải lội qua mương

Chả lẽ em ưa thích?

 

Em đáp đó là cách tạo thành kỷ niệm

Nhưng nếu xuống một mình em cũng chả dám đâu.

 

Anh vắt vai áo khoác

Em lấy buộc hai ống tay giùm quanh thắt lưng

Giữ cho chân thận ấm.

 

Em nhất định giành phần mang cặp

Anh nhường nhưng hỏi lại

Không sợ vì được chiều mà anh hóa kiêu hư?

Em rằng thương đỉa

Nhưng lại sẵn sàng cho nếm vị vôi

Và đang nghĩ cách cắt đuôi 

Sao cho không mang tiếng phụ người.

 

Biết anh thường lơ lửng trên giời 

Em chọn trụ vững nơi mặt đất

Cũng có lúc ôm anh như mắc nghiện 

Không tin đã là mình khi nồng thắm vừa qua.

 

Em chủ động trước anh tới ruộng cỏ voi cao

Lại chủ động đòi về khi trời chưa tối

Em đặt anh nơi vùng biên đầy bối rối

Không để phải lùi nhưng chẳng lối tiến lên.

 

Ở điểm chia tay đã có bóng đêm 

Như chỉ khi bên anh em bỗng nhiên nhỏ nhẹ

Rằng không muốn quên 

Những tháng ngày trong trẻo ấm êm chẳng dễ gì có được

Quá khứ anh ân hận và day dứt

Đã được trung hòa khi ở bên em.

 

Anh vi phạm lệnh cấm hôn 

Nói hãy biến lo âu thành viên gạch 

Ta xây cất tháng ngày thành những thập niên.