Nhặt cánh thơ rơi

Nhặt cánh thơ rơi
Ngậm ngùi nhặt cánh thơ rơi Thế nhân buông bỏ giữa đời cuồng say, Nồng nàn bé bỏng thơ ngây Mà sao cát bụi phủ đầy thân em...?


Ngậm ngùi nhặt cánh thơ rơi 

Thế nhân buông bỏ giữa đời cuồng say, 

Nồng nàn bé bỏng thơ ngây 

Mà sao cát bụi phủ đầy thân em...? 


Đâu rồi cái thuở hằng đêm 

Lời thơ da diết nỗi niềm nhớ mong 

Những chiều lặn lội ven sông 

Cánh cò thân mẹ nặng lòng thương con... 


Lũy tre xanh thẳm tâm hồn 

Tình quê man mác thơ còn nhớ chăng

Đêm hè uống cả vầng trăng 

Say thơ say bóng chị Hằng canh thâu 


Cuội còn thơ thẩn chăn trâu 

Có hay duyên cũ phai màu rụng rơi

Thế gian đã đổi thay rồi 

Mấy ai nhớ nổi chuyện thời cũ xưa  ?


Có người nuối tiếc câu thơ 

Rồi như si ngốc ngu ngơ giữa đời 

Bỗng nhiên khờ khạo mỉm cười 

Lỡ quên hẹn ước một thời xa xăm...! 


Ngày 30/10/2018

Nguyễn Ngọc Thạch