Nhớ Đà Lạt

Nhớ Đà Lạt
Ừ nhỉ, mình đã lên Đà Lạt, Xa lắm rồi, Cái thuở thông trăm tuổi, Nắng thủy tinh, Sóng sánh ngọt mật ong... Bao nhiêu năm muốn một ngày trở lại, Lò sưởi xưa , bên người ấy,

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


NHỚ ĐÀ LẠT

(Anh Vũ)


Ừ nhỉ, mình đã lên Đà Lạt,

Xa lắm rồi,

Cái thuở thông trăm tuổi,

Nắng thủy tinh,

Sóng sánh ngọt mật ong...


Bao nhiêu năm muốn một ngày trở lại,

Lò sưởi xưa, bên người ấy,

Trắng đêm ngà...


Giấc mơ lụa là,

Tung tăng cỏ biếc,

Nhìn suối khe,

Mà tim khẽ reo...


Sương đùn mãi mà áo ai xanh biếc ,

Hoa liễu cài tóc tơ, cho má ai đào?


Ngày ấy, một mình ta bước thấp cao,

Cả Đà Lạt chia phôi,

Nỗi buồn u uất,

Ôm gió lạnh và sương mù lẫn quất,

Gửi về em chút thao thức trăng sao,

Gửi cho nhau chút bọt sóng dâng trào,

Hồ Xuân Hương nhíu mày,

Trăng lẩn khuất,

Hai Mộ đồi thông,

Xanh lạc tiếng thông reo...


Một mình anh tìm ai lạc trên đèo,

Đâu có em đâu,

Mà thất thần dớn dác?

Đón cái lạnh từ hai vì sao lạc,

Bao năm rồi,

Hai sao ấy ở đâu em?


Em vàng óng bên dã quỳ nắng nhuộm,

Cõi xa xanh ,

anh dắt dáng em vào...

Đà Lạt xa xăm, trùng thấp trùng cao,

Mình bước tiếp trập trùng muôn cánh hạc...


Trẻ lại rồi,

Chốn ấy,

Đón ta vào …