Nhớ mẹ

Nhớ mẹ
Thấp thoáng nơi đây mai vàng nở Chạnh lòng con nhớ mảnh vườn quê Nhớ mẹ chiều nay ngồi đun cám Lửa phập phù… gian bếp chật khói rơm.

 

 

Thấp thoáng nơi đây mai vàng nở

Chạnh lòng con nhớ mảnh vườn quê

Nhớ mẹ chiều nay ngồi đun cám

Lửa phập phù… gian bếp chật khói rơm.

 

Con vẫn nhớ mưa đông dầm dề lắm.

Nên củi, rơm ướt nhẹp khó đun.

Mẹ thổi mãi… khói vào cay mắt mẹ

Nồi cám lăn tăn, đợi mãi không sôi.

Lưng mẹ còng hơn, bậc thềm thành cao quá.

Chợ gần nhà, giờ hóa chợ xa

Miếng trầu giòn thơm ăn từ thời con gái

Giờ cối giã rồi, mẹ chỉ ngậm không nhai…

 

Con xa nhà khi chưa đến mười lăm,

Đường học rộng cứ ngỡ mình cao lắm,

Hơn hẳn mẹ thầy chỉ lớp bốn bình dân.

Có ai hiểu thời gian kì lạ quá,

Hết nửa đời người càng thấy mẹ lớn lao.

 

Mẹ dạy con chẳng có triết học nào,

Chỉ giản dị, ca dao truyện cổ,

Cứ mỗi chuyện vận vào đôi câu hát,

Nên đến giờ con vẫn thuộc như in.

Câu hát ngọt ngào mẹ ru con, ru cháu

Chẳng danh ngôn Khổng Mạnh xa vời.

 

Mà sâu xa mà đủ đầy đến thế

Thật dễ, thật gần mà đi mãi còn xa…

Mẹ hiền từ, mẹ nhân hậu bao la.

Chuyện cửa nhà, chuyện cháu con, hàng xóm

Không trách giận chi ai, không đòi hỏi điều gì

Kết mọi việc bằng câu đơn giản:

“Một đời ta, ba bảy đời người”.

 

Mẹ ơi! Tết sang, đào vườn ta lại nở

Mười hai tháng xa con chắc mẹ già thêm

Con thấy đâu đây vẩn vương mùi khói bếp

Mẹ lần tay, men bậc cửa xuống sân nhà

Tay già yếu run run bê nồi cám

Quặn lòng con mỗi sáng thấy mai vàng…


Nguyễn Huệ