Nhớ mẹ

Nhớ mẹ
Mẹ tôi con một ông Đồ Đất quê làng Thắng, bên bờ sông xanh Như hoa nhài vốn dịu lành Mẹ mê cửa Khổng, Sân Trình cao sang Mê cha tôi, vị giáo làng Năm 16 tuổi đã làm Thầy Nho

(Ảnh: Kim Anh)

NHỚ MẸ 
(Kim Chuông)

 

Mẹ tôi con một ông Đồ

Đất quê làng Thắng, bên bờ sông xanh

Như hoa nhài vốn dịu lành

Mẹ mê cửa Khổng, Sân Trình cao sang

 

Mê cha tôi, vị giáo làng

Năm 16 tuổi đã làm Thầy Nho

Bốn phương đông đúc học trò

Văn chương, thơ phú một kho văn bài

 

Trường quê bốn chục năm dài

Môn sinh vào bậc hiền tài cũng đông

Mẹ tôi người thuộc nằm lòng

Truyện Kiều, thơ phú vốn dòng cổ thi

 

Tên cha mẹ đặt: Hoa Quỳ

Chín mươi tư tuổi, một thì ... 

Mẹ tôi ...

Đất làng, là đất làng ơi

Ngót ngon thế kỷ xa xôi mà gần

 

Mẹ tôi nhiều lắm, phong trần 

Mẹ sinh con, mười một lần, gian lao

Đôi lần cảm sốt tào lao

Mẹ không biết, bệnh viện bao giờ mà

 

Mấy lần con dẫn chơi xa

Ở đâu mẹ cũng nhớ nhà quê hơn

Nhớ Quý Cao, nhớ chợ Đồn

Nhớ con sông Luộc, 

không còn chia xa

Cây cầu giờ đã bắc qua

Hôm nao mẹ cũng lần ra thăm cầu

 

Một chiều thu, có ngờ đâu

Tối thăm con gái, đêm sâu về nhà

Mẹ theo Tiên tổ ông bà

Đi trong giấc ngủ như là giấc tiên

 

Đêm nằm nghe điện réo lên

Con nghe tin mẹ, con tim rụng rời

Con vin cây khóc gọi trời

Khóc năm mươi sáu tuổi đời, thương đau

 

Con quỳ giữa nắng, giờ lâu

Qùy bên mộ mẹ cha, lau lệ nhoà

Nỗi đau nào nữa hơn mà

Đời con mất mẹ, mất cha ... 

Lạy trời…

 

Còn đâu cha mẹ trên đời

Con như cánh lá chơi vơi gọi dòng!
 

K.C.