Nợ...

Nợ...
Anh nợ em nửa vầng trăng tha thiết... Thay lời thề tình bất diệt trăm năm, Để thỏa lòng mơ ước tự xa xăm Em mãi mãi như chị Hằng không tuổi... Anh nợ em khi dưới làn gió thổi...


(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


NỢ...?

(Ngọc Thạch)

 

Anh nợ em nửa vầng trăng tha thiết...

Thay lời thề tình bất diệt trăm năm,

Để thỏa lòng mơ ước tự xa xăm

Em mãi mãi như chị Hằng không tuổi...

Anh nợ em khi dưới làn gió thổi...

Anh thầm thì thoang thoảng giữa mong manh

Rằng đời mình luôn bất tận màu xanh,

Lòng chung thuỷ sẽ chân thành muôn thuở .

Nụ hồng mãi nồng nàn say đắm nở,

Trên môi mềm và trên má em yêu...

Anh nợ em khi đã tắt nắng chiều,

Anh khe khẽ thốt bao điều hứa hẹn...

Anh có biết những ngày anh xa bến,

Em đợi mỏi mòn... như đá Vọng phu..?

Có lẽ rằng anh gieo nợ vu vơ

Thời gian sẽ lu mờ đi duyên nợ

Chỉ nhói đau một chút gì đang vỡ...

Rồi âm thầm, em xoá nợ... cho  anh...!

 

Ngày 31/08/2016