Nỗi hờn Thuỷ tinh

Nỗi hờn Thuỷ tinh
Vẫn như còn một Mỵ Nương Bỗng dưng trời đất thất thường đánh ghen Để người Hà Nội lo phiền Để mưa cả đến những… miền không mưa! Ngàn năm vẫn nhớ hận xưa Thuỷ Tinh ơi! Thế đã vừa lòng đâu

(Ảnh: St)


 

NỖI HỜN THỦY TINH

(Nguyễn Ánh Tuyết)



Vẫn như còn một Mỵ Nương

Bỗng dưng trời đất thất thường đánh ghen

Để người Hà Nội lo phiền

Để mưa cả đến những… miền không mưa!

Ngàn năm vẫn nhớ hận xưa

Thuỷ Tinh ơi! Thế đã vừa lòng đâu

Biết chăng có vạn người đau

Khóc, cười  thì cũng bắt đầu từ đây

Chuyện xưa nhớ đến hôm nay

Nỗi xưa nào giống đận này… mênh mông!

Mưa buồn bốn mặt Thăng Long

Trái tim cả nước... cầm lòng được sao.


( In trong tập thơ Đá nổi mây chìm-Nhà thơ Ánh Tuyết)