Nơi không tiếng nói

Nơi không tiếng nói
Ngọn gió xanh se sẽ thoảng qua vườn mấy cánh lá rung lên rồi nhẹ khép yên tĩnh quá, dường như không ai biết sợi tơ chiều mỏng mảnh muốn ngân lên Có phải lòng ta như tơ nhện bên thềm


(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


NƠI KHÔNG TIẾNG NÓI

(Kim Chuông)


Ngọn gió xanh se sẽ thoảng qua vườn

mấy cánh lá rung lên rồi nhẹ khép

yên tĩnh quá, dường như không ai biết

sợi tơ chiều mỏng mảnh muốn ngân lên


Có phải lòng ta như tơ nhện bên thềm

cứ giăng mắc những đường tơ chắp nối

hay những gì quanh ta không tiếng nói

không làm nên giọt nắng đỏ trong ta


Sớm nay nhìn em đi trên cánh đồng xa

con chim đánh rơi cọng rơm vàng trước mặt

một đám mây trôi như đồng chưa kịp gặt

đôi bướm vàng theo bóng nón em đi

tiếng mô đất rơi như chẳng có chuyện gì

mấy tăm nước gợn vòng quanh gốc lúa

em thổ lộ một điều gì chẳng rõ

trước lòng mình khi em nghĩ về anh


Giữa lớn lao chiều ở bên mình

một thoáng mây lạc về giọt nước

một thoáng ấy lòng ta nghe được

cái rất xa đang nói nét chiều gần


Những chiều đi lặng thầm

giây phút ấy tưởng chừng không tiếng nói

mà bất chợt giữa lòng ta tươi rói

một nét chiều trong mảng lớn chiều đi.


Bãi Lác- 1983


KIM CHUÔNG