Nỗi niềm thi nhân

Nỗi niềm thi nhân
Gã thi nhân đã gieo vần lạc lối, Giữa dòng đời đầy sương khói hư vô Bụi thời gian che phủ cả lời thơ Vần điệu héo giữa mịt mờ vô vọng...!





Gã thi nhân đã gieo vần lạc lối, 

Giữa dòng đời đầy sương khói hư vô 

Bụi thời gian che phủ cả lời thơ

Vần điệu héo giữa mịt mờ vô vọng...!

 

Suốt bao năm gã ôm hoài giấc mộng 

Được yên bình cùng sự sống vui tươi, 

Luôn hồn nhiên và rạng rỡ môi cười, 

Say hạnh phúc với tình người chân thật... 

 

Rồi hôm nay giữa bao điều được mất, 

Gã bất ngờ nhặt nhạnh nỗi cô đơn. 

Gieo niềm vui và gói những đau buồn, 

Đem thả hết vào cõi hồn giá lạnh...! 

 

Nhân gian ơi... Gã nguyện là một mảnh 

Làm thiện lành như những cánh hoa tươi 

Đem tin yêu dâng hiến với cõi người 

Lòng nhẹ nhõm hát phím đời truyền lại... 

 





Gã đã đem những sầu lo khắc khoải 

Đổi nguyện cầu niềm vui mãi bao quanh 

Dẫu chỉ là chút hy vọng mong manh 

Gã vẫn đợi với lòng thành muôn thuở...! 

 

Gã sẽ tiếp những vần thơ dang dở, 

Để thiện lành tràn sóng vỗ miên man... 

Để đêm tàn, mây xám sẽ biến tan 

Ngày mai đến với một làn gió mới....! 

 

Ngày 02/09/2017

Nguyễn Ngọc Thạch