Ở một nơi lạ hoắc

Ở một nơi lạ hoắc
Lần đầu anh tới đây Chăm người ốm. Vừa qua cổng đã gặp hàng ghế đá Nơi ngày xưa cậu đón em và phỏng vấn bước đầu Âu yếm khịa rằng sẽ được ăn dao. Vào sâu hơn tới phòng phẫu thuật Nơi đồng nghiệp bảo cậu ra ngoài cho khỏi vướng chân


(Ảnh: Thùy Dương)


Ở MỘT NƠI LẠ HOẮC

(Hoàng Liên Sơn)

 

Lần đầu anh tới đây

Chăm người ốm.

 

Vừa qua cổng đã gặp hàng ghế đá

Nơi ngày xưa cậu đón em và phỏng vấn bước đầu 

Âu yếm khịa rằng sẽ được ăn dao.

 

Vào sâu hơn tới phòng phẫu thuật 

Nơi đồng nghiệp bảo cậu ra ngoài cho khỏi vướng chân

Lo họ ăn gian khâu nào hay sao mà phải canh từng bước?

 

Khi người nhà qua khâu cấp cứu

Anh vào canteen

Nhớ em đã xuống đây nghe ca sĩ Sao Mai thi hát 

Năm Tùng Dương đoạt giải quán quân

Và mươi năm trước 

Cậu cho uống bia mà em chẳng dám dùng.

 

Về phòng pha cốc cafe

Chỉ nửa gói như lời em dặn 

Nửa còn lại bỏ luôn chớ tiếc.

 

Khẩu trang không rời mặt

Và tay rửa liền sau khi chạm bệnh nhân

Những điều hiển nhiên

Em không nói là anh không biết

Ăn no và tắm sạch 

Điều đơn sơ nhưng không được xem thường.

 

Mùa lạnh sắp qua 

Nhưng mũ len đa năng không được bỏ

Nửa đêm kéo xuống sâu là chắn được ánh đèn

Tóc chưa dài chớ cắt 

Dễ nhiễm lạnh và nhận vi khuẩn bám da

Mà cố cắt là em block.

 

Nửa thế kỷ lần đầu anh tới nơi lạ hoắc

Bỗng thành quen đến từng viên gạch 

Bởi mỗi ngày lại gặp 

Em không ở chỗ này thì cũng nơi kia

Không trong kỷ niệm xưa thì bài học bây giờ.

 

HLS