Quê hương (I)

Quê hương (I)
Quê hương tôi là một dòng sông nhỏ Chảy ngang làng như dải lụa mong manh Quê hương tôi là tán lá bàng xanh Soi xuống bến trong chiều mưa hiu hắt Quê hương tôi là bao con đường đất

(Ảnh: Xuân Nguyễn)

 

QUÊ HƯƠNG (I)
(Lương Duyên Thắng)

Quê hương tôi là một dòng sông nhỏ

Chảy ngang làng như dải lụa mong manh 

Quê hương tôi là tán lá bàng xanh 

Soi xuống bến trong chiều mưa hiu hắt

Quê hương tôi là bao con đường đất 

Những ngày mưa trơn trượt đến trường

 Quê hương tôi là hàng phượng nở hồng 

Cháy đỏ rực trong ngày hè oi ả.

Quê hương tôi là ngày hè cháy lá 

Là ngày Đông sương muối tái tê người

 Là nước ngập trên cánh đồng tháng sáu 

Phù sa đỏ hồng theo sông đổ về xuôi

Là bài thơ viết dở tuổi đôi mươi

Của người bạn trên chiến trường biên giới

Đã hy sinh gửi thân vào với cỏ

Chưa kịp nhận tấm hình họp lớp buổi đầu tiên

Quê hương tôi là nỗi nhớ không tên 

Là gánh lúa bên cây cầu mới bắc 

Là tiếng cười của ai trong vắt 

Là nụ cười lúng liếng buổi ban trưa

Quê hương là lời ru mẹ những chiều mưa

Tiếng khóc trẻ thơ trong những ngày dông bão

Là tiếng sáo ngày hè vi vút trên cao 

Là tiếng trống trường trong ngày khai giảng

Tôi đi xa, đời người già theo năm tháng 

Quê cũ xa rồi nhưng mãi mãi thân quen 

Người ở xa nhưng lòng vẫn ở bên.

Vang vọng mãi trong lòng tôi bao nỗi nhớ.