Quê hương mình ta thấy từ tầng cao

Quê hương mình ta thấy từ tầng cao
Quê hương mình ta thấy từ từng cao Nhà bên nhà, xếp như bàn tay đặt Con ngõ nhỏ là mạch hồng máu chạy Nhịp tim buông sớm sớm tiếng chuông chùa

(Ảnh: Van Pham)


QUÊ HƯƠNG MÌNH TA THẤY TỪ TỪNG CAO

(Trương Minh Hiếu)


Quê hương mình ta thấy từ từng cao

Nhà bên nhà, xếp như bàn tay đặt

Con ngõ nhỏ là mạch hồng máu chạy

Nhịp tim buông sớm sớm tiếng chuông chùa


Xanh nối dài cây rợp bóng ban trưa

Từng thớ đất thở đều theo tiếng máy

Con sông mềm lượn vòng lơ lững chảy

Phù sa dâng thơm như mật đầu mùa


Nghe rì rầm hoa nở ngát hương đưa

Quả nưng nức ngọt đằm đằm đầu lưỡi

Say ngây ngất gió mùa thơm rười rượi

Tiếng u ơ con trẻ giấc nửa chừng


Chưa bao giờ ta bừng dậy yêu thương 

Từ buổi đi xa, với quê mình đến thế

Trên từng cao thấy hình hài nhỏ bé

Khi trở về ta bé nhỏ trước quê hương