Quê mẹ

Quê mẹ
Mấy hôm đau ốm nằm khoèo lại rưng rưng những đói nghèo xửa xưa Quê nghèo vắt nắng làm mưa Đất nghèo cây mọc lưa thưa mấy chòm trâu nằm ợ nhớ mùi rơm

(Ảnh: Lê Thu)


QUÊ MẸ

(Nguyễn Văn Thông)

 

Mấy hôm đau ốm nằm khoèo

lại rưng rưng những đói nghèo xửa xưa

Quê nghèo vắt nắng làm mưa

Đất nghèo cây mọc lưa thưa mấy chòm

trâu nằm ợ nhớ mùi rơm

tháng ba củ chuối làm cơm cho người

Nói ra sợ tội với Giời

Ngài không đỏ mặt sao tôi úa nhàu

Xa quê kể cũng đã lâu

giọng còn đặc sệt những câu quê mùa

“Con tâu tắng” dưới “nắng tưa”

mồ hôi đẫm mũi vẫn chưa nghỉ cày

Thương người chèo chẹo vai gầy

chợ quê ngơ ngẩn bán mây cho trời

Thương cây hơ hớ một thời

thành con thuyền nát nằm phơi cuối ghềnh

Thương em ít được học hành

“Buồm nâu” em đã viết thành “buồn lâu”

Thương cây sào ngắn sông sâu

thuyền không cập bến khản câu gọi đò

Và thương quá tiếng chuông chùa

không sao ra khỏi lũy tre cuối làng

Nằm khoèo nên mới miên man

ước gì mang được thiên đàng về quê