Quê ngoại

Quê ngoại
Một miền quê chưa một lần ghé thăm Chỉ nhận biết qua những lời ngoại kể sao thấy thân thương gần gũi thế Ngỡ như là nơi đất ấy lớn lên. Tuổi chín mươi tóc ngoại màu sương


(Ảnh: Đại Dũng)

QUÊ NGOẠI

(Nguyễn Như Thạnh)

 

Một miền quê chưa một lần ghé thăm

Chỉ nhận biết qua những lời ngoại kể

Sao thấy thân thương gần gũi thế

Ngỡ như là nơi đất ấy lớn lên.

 

Tuổi chín mươi tóc ngoại màu sương

Bên cháu yêu quây quần mỗi tối

Ngoại kể về quê hương vùng đất bãi 

Bên dòng sông đầy nặng những phù sa.

 

Nơi có vườn dâu cây trái luống hoa

Hương ngâu toả ven đường thơm ngát

Cam quýt khoe sắc vàng khi thu đến

Tết cận kề đất rực rỡ màu hoa.

 

Ngoại kể lũ về nước ngập đồng quê

Con sông Hồng dâng mình hung dữ

Nước mênh mông nhấn chìm mọi thứ

Rồi lũ qua đất vàng ruộm phù sa.

 

Ngoại thì thầm nhắc tới bạn xưa

Những cô gái đương thì xuân sắc

Vất vả nhọc nhằn vẫn vui tiếng hát

Tiếng nô đùa tràn ngập những vườn dâu.

 

Ngoại nói khi xưa mọi thứ đội đầu

Nhà ươm tơ ồn ào mỗi sáng

Xóm làng màu vàng tươi sắc kén

Tơ óng màu hóng nắng phủ kín sân.

 

Chợt ngoại buồn lệ chẳng kịp ngăn

Bao năm rồi chưa về thăm quê cũ

Tình quê nặng trong tâm thương nhớ

Ước lại về thăm lại cố hương xưa.