Quê ơi!

Quê ơi!
Đã là duyên phận phải chiều* Sao còn mơ tưởng những điều viển vông. Bên kia lúa vẫn xanh đồng Bên này đay cói mênh mông cánh cò.

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)



QUÊ ƠI!
(Trần Huyền Tâm)

 

Đã là duyên phận phải chiều* 

Sao còn tơ tưởng mấy điều viển vông.

Ngước trông cói vẫn xanh đồng

Vẫn đay, vẫn lúa mênh mông cánh cò.

 

Cây đa vẫn chốn hẹn hò

Vẫn dòng sông đón con đò lại qua. 

Gạo Gù vẫn đỏ tháng Ba

Chiếu chèo Làng Khuốc vẫn à í ơi. 

 

Đống Năm, Cầu Nguyễn ghé chơi

Chả giò, bánh cáy vẫn lời thiết tha. 

Làng vườn Bách Thuận vẫn hoa

Đồng Châu vẫn sóng vỗ qua Diêm Điền.

 

Quê đâu chỉ bởi cái tên 

Quê là tất cả nỗi niềm thương yêu.

Phải duyên thì bắc cầu kiều

Giá gương đâu ngại nhiễu điều phủ quên.

 

Bận lòng chi một cái tên

Hồn Quê phách đạo lạc tiên cõi người.

Ấm lòng khẽ gọi: “- Quê ơi!”

Đã nghe yêu dấu “- Dạ” nơi tim mình.

—---

* Tên một bài hát chèo cổ