Ru mình

Ru mình
À ơi nào ngủ đi thôi Năm canh sắp cạn, vành nôi sắp đầy Tay nào còn níu trong tay Hồn nào còn vướng víu say với hồn Nửa đời chưa tắt nguồn cơn Mưa tan, nắng nhạt, gối chồn, chân đau Đã phơ phếch bạc mái đầu


(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


RU MÌNH

(Trương Minh Hiếu)


À ơi nào ngủ đi thôi

Năm canh sắp cạn, vành nôi sắp đầy

Tay nào còn níu trong tay

Hồn nào còn vướng víu say với hồn


Nửa đời chưa tắt nguồn cơn

Mưa tan, nắng nhạt, gối chồn, chân đau

Đã phơ phếch bạc mái đầu

Nặng lòng chi nữa cho rầu ruột gan


Về đi kẻo kiếp lỡ làng

Đêm xưa đá nát, sương tàn sớm mai

Năm có rộng, tháng có dài

Cũng bằng chạm đáy dây gài giếng sâu 


Ru mà có ngủ được đâu

Để lòng thổn thức mãi câu ru mình