Sống như ăn lẩu

Sống như ăn lẩu
Lẩu thập cẩm, ấy như đời vốn vẫn Có đủ đầy vị mặn ngọt chua cay Toàn là vị ta vẫn nếm hàng ngày Có thể chán, nhưng dễ gì mà bỏ Kẻ vô tâm là thấy gì gắp nấy Người nghĩ khôn thì lựa vị mình ưa


(Ảnh: Xuan Nguyen)



SỐNG NHƯ ĂN LẨU

(Dương Chính Chức)

 

Lẩu thập cẩm, ấy như đời vốn vẫn

Có đủ đầy vị mặn ngọt chua cay

Toàn là vị ta vẫn nếm hàng ngày

Có thể chán, nhưng dễ gì mà bỏ

 

Kẻ vô tâm là thấy gì gắp nấy

Người nghĩ khôn thì lựa vị mình ưa

Đám tầm thường là thế nào cũng được

Kẻ tinh đời chỉ nếm vị vừa môi

 

Ai cũng có lúc rơi vào bĩ thế

Không ăn cay mà vẫn phải ăn cay

Có miếng ngon, kẻ mạnh giành ăn sạch

Trơ đáy nồi, bạc nhạc cũng phải ăn

 

Đừng có buồn, chính bởi vì là lẩu

May được miếng ngon, mà chẳng thì thôi

Lần này đen thì mai tìm cách khác

Trăm phần trăm, hơn chắc hẳn hôm nay

 

Dáng ăn lẩu, cũng có dăm bảy kiểu

Ngồi xổm, quỳ, hay nằm ngả, dựa nghiêng

Đây húp nhẹ, đó nhồm nhoàm chóp chép

Kẻ nhẹ nhàng, người vung vẩy chém ngang

 

Ăn thì trông nồi, ngồi thời căn hướng

Các cụ dạy rồi, học để trở thành khôn

Như y phục vốn chính là kỳ đức

Lời cha ông dùng dạy kẻ ngang tàng.

 

Đừng có chán khi hàng ngày ăn lẩu

Bởi chính ta cũng là kẻ góp tay

Nếu mỗi người đều nâng niu tạo món

Thì lẩu kia, là món tuyệt hằng ngày

 

Khi ăn lẩu, ăn một mình rất chán

Hãy rủ cùng ăn dẫu có ồn ào

Có món ngon, hãy gắp cho người cạnh

Thì người bên sẽ rót rượu cho mình