Sông reo

Sông reo
Trong xanh sông chở về Trời Phù sa sông chở một thời tuổi thơ Lở bồi đau của hai bờ Dòng xưa đã khuất lờ đờ dòng nay Đằm mình Đoan Ngọ sáng nay Sông loáng thoáng, nước hây hây ngọn Nồm

(Ảnh: Xuân Nguyễn)


SÔNG REO

(La Vinh)


Trong xanh sông chở về Trời 

Phù sa sông chở một thời tuổi thơ

Lở bồi đau của hai bờ

Dòng xưa đã khuất lờ đờ dòng nay

Đằm mình Đoan Ngọ sáng nay

Sông loáng thoáng, nước hây hây ngọn Nồm

Ước ngồi cắn bánh đa giòn

Bà đi chợ sớm thon von con đường 


Ước gì nhìn đàn cá mương 

Quây bên ta những kỷ niệm buồn hóa vui

Sông cạn vũng, núi mòn đồi

Ta ngày ấy, ta kết đôi bây giờ 

Kết gian manh với ngây thơ 

Vàng trắng kim ngân kết trăng chờ thâu đêm 

Tơ càng rối cứ kết thêm 

Sông quê kết nỗi khát thèm tuổi thơ.


Sông quê xưa, rộng bến bờ 

Sông nay dài ngoẵng thờ ơ với mình 

Ai làm teo tóp nhân sinh

Ai làm sông mỗi cựa mình một đau

La Giang ơi, ta đã bạc đầu 

Về tắm gội thả nỗi đau nhân tình 

Một mai sông mất dáng hình 

Bình lặng ấy khuôn mặt mình với Ta


Trời cao biêng biếc bao xa

Lên cùng ta, ới sông La, lên nào

Sông dựng đứng, sóng tuôn trào

Sông bay vào những vòm sao sáng lòa 

Lên trên ấy sông và ta

Soi gương mặt gặp mẹ cha tháng ngày 

Kỷ niệm xưa cứ hao gầy 

Qua lớp sóng, ở trên này, Sông reo…