Ta nhẹ bẫng bay lên tựa như một nốt đàn

Ta nhẹ bẫng bay lên tựa như một nốt đàn
Ba giờ rồi, Ta len lén dòm song. Trăng dầu dãi, suốt cõi người vẫn đợi. Trằn trọc mãi, ta đến cùng ngời ngợi Ôi trăng mơ, trăng huyền diệu thuở nào. Vẫn sóng lụa vàng mềm mây trắng, Vẫn xôn xao sột soạt áo da trời,

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


Ta nhẹ bẫng bay lên tựa như một nốt đàn
(Anh Vũ)


Ba giờ rồi,

Ta len lén dòm song.

Trăng dầu dãi,

suốt cõi người vẫn đợi.

Trằn trọc mãi,

ta đến cùng ngời ngợi 

Ôi trăng mơ,

trăng huyền diệu thuở nào.

 

Vẫn sóng lụa vàng mềm mây trắng, 

Vẫn xôn xao sột soạt áo da trời, 

Xanh mấy tầng, 

Xanh thấu cõi xanh ơi... 


Ta len lén nhìn gương trăng vầng cũ,

Mặt em Rằm,

hơn hớn tuổi xuân nay.

Tươi mãi thế,

càng nhìn càng bỡ ngỡ.

Hạnh phúc nào ta chếnh choáng giấc say...


Bầy sao reo, lốm đốm nở sen đầy, 

Sông Ngân chảy, tuổi thơ còn trong ấy. 

Nhạc réo rắt mây bay như nước chảy 

Trăng chao nghiêng. 

Nốt Vũ trụ tròn xoay...


Lén nhìn trăng, 

Môi thắm, mày ngài.

Mặt giai nhân

trôi trên sông Trăng 

đã mười hai bến nước,

Kiếp phù sinh quên lời nguyện ước, 

Về trên kia nhiều hạc nội mây ngàn.


Ta nhẹ bước, 

Sợ bóng mình vỡ ánh trăng tan,

Hồn nhẹ hẫng bay lên tựa nốt đàn..


Lên đến thuyền trăng, 

bao người đang đợi. 

Buồm đã căng,

Và kìa gió nổi.

Nhổ neo thôi, vũ trụ mới đang chờ. 

Hết năm, hết tháng, hết cả ngày giờ ...


Rời Tam Giới này 

Chẳng muốn gặp mơ xưa…