Tạp cảm chiều

Tạp cảm chiều
Thế là chiều chỉ còn tôi Lẻ hơi ấm của cái ngồi gần bên Ừ thôi, mình cứ tùy duyên Hữu cầu vô đắc*, tự nhiên mới thành Vui thì rộn tiếng yến oanh Buồn thì lời cứ vắng tanh với lời.


(Ảnh: Tam Tran)


TẠP CẢM CHIỀU 

(Trần Huyền Tâm)

 

Thế là chiều chỉ còn tôi 

Lẻ hơi ấm của cái ngồi gần bên.

 

Ừ thôi, mình cứ tùy duyên 

Hữu cầu vô đắc, tự nhiên mới thành

Vui thì rộn tiếng yến oanh 

Buồn thì lời cứ vắng tanh với lời. 

 

Chỉ thương mấy nẻo luân hồi 

Loay hoay xuôi ngược để rồi uổng công 

Nhọc lòng toan tính viển vông

Cầu tranh đoạt lấy cái không của mình.

 

Đường trần muôn ngả phù sinh

Lối về đại đạo vô hình dễ chi

Công cao Đức trọng yêu vì 

Ơn trên vĩnh phúc từ bi độ người. 

 

Chiều đông nắng quái nhạt rồi 

Chiếu trời đang xốc lại trời sao đêm

Tấm tình xưa cũ ngỡ quên 

Lại theo nỗi nhớ trỗi lên chòng chành.

 

Tôi từ lời thệ mà xanh

Từ trong tĩnh lặng mà thành chân như

Mặc cho mưa gió ậm ừ

Thiện lành vẫn đắc tâm từ, ý trong.

 

Ảo huyền thần vận vân phong

Cùng thiên quốc nhạc khởi dòng tinh khôi

Quanh tôi lại ấm cái ngồi

Và bao cái hẹn bên tôi lại nồng 

 

Tay sen kết ánh mai hồng  

Chẳng còn sắc sắc không không… Chẳng còn…