Thái Nguyên

Thái Nguyên
Câu Lượn từ núi cao tràn xuống Câu quan họ từ Kinh Bắc vọng lên Sông Cầu nối hai miền xuôi ngược Nơi gặp gỡ lạ lùng đã hoá Thái Nguyên Người vội vã còn sông thì thong thả

(Ảnh: Pixabay)


THÁI NGUYÊN!

(Nguyễn Đức Hạnh)

 

Câu Lượn từ núi cao tràn xuống

Câu quan họ từ Kinh Bắc vọng lên

Sông Cầu nối hai miền xuôi ngược

Nơi gặp gỡ lạ lùng đã hoá Thái Nguyên

 

Người vội vã còn sông thì thong thả

Núi Voi nằm mơ mộng ngóng biển xa

Người như suối từ bốn phương tụ hội

Giọng trăm miền gặp gỡ hoá đồng ca

 

Nét dở hay bao miền cộng lại

Hồn sông, dáng núi, tính của rừng

Đi như gió mà ước mơ thành bão

Yêu ghét tận cùng như vết  dao đâm

 

Như mặt biển âm thầm lặng lẽ

Dấu thật sâu bao xoáy dữ, sóng ngầm

Một chút hào hoa, chút giang hồ lãng tử

Một chút chân quê, một chút thâm trầm

 

Thành phố thở ầm rung tiếng máy

Lụa sông Cầu mềm mại vắt làm duyên

Thép ngàn độ sôi và hương chè thơm ngọt

Hoà quyện rồi rực sáng mặt Thái Nguyên.

 

Thái Nguyên, 2001