Tháng mười ơi!

Tháng mười ơi!
Tháng mười là tháng mười ơi Tháng năm, tháng bảy bỏ rơi nơi nào Phượng hồng xao xác bên rào Cơn ngâu sùi sụt khóc trào đêm sâu Tháng tư nắng sém da đầu

(Ảnh: Đặng Văn Tôn)



THÁNG MƯỜI ƠI!

(Trương Minh Hiếu)


Tháng mười là tháng mười ơi

Tháng năm, tháng bảy bỏ rơi nơi nào

Phượng hồng xao xác bên rào

Cơn ngâu sùi sụt khóc trào đêm sâu


Tháng tư nắng sém da đầu

Hoa xoan phờ phạc tím mầu tháng ba

Thắm mãi đào cũng phôi pha

Tháng hai, tháng một nhạt nhòa hơi xuân


Tháng sáu che chắn mấy lần

Mây đen vạch lối mưa sầm sập tuôn

Trăng non ướt sũng nỗi buồn

Heo may tháng tám tìm đường hong khô 


Tiếc cho tháng chín ngẩn ngơ

Bão vùi, gió dập chỏng trơ cội cành

Non tơ búp lá mỏng mành

Làm sao che nổi mấy nhành hoa tươi


Trời vừa thấp thểnh tháng mười

Cũ càng chưa kịp sao người đã quên

Buông tay rũ sạch nỗi niềm

Thì ngày chưa đến mãi biền biệt xa