Tiễn biệt

Tiễn biệt
Người đi hôm ấy mưa trắng ngõ Nước mưa lần lữa chẳng chịu trôi Nắng bỗng bần thần không tắt vội Vàng úa cả sân úa cả trời Người đi chim sẻ khan hết tiếng Cu gáy nhặt khoan tựa gọi đò Lửa đậu đỏ hoe nhang cháy dở Đến bất ngờ kia cũng bất ngờ

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


TIỄN BIỆT

(Nguyễn Quốc Văn)


Người đi hôm ấy mưa trắng ngõ

Nước mưa lần lữa chẳng chịu trôi 

Nắng bỗng bần thần không tắt vội

Vàng úa cả sân úa cả trời 


Người đi chim sẻ khan hết tiếng 

Cu gáy nhặt khoan tựa gọi đò

Lửa đậu đỏ hoe nhang cháy dở

Đến bất ngờ kia cũng bất ngờ


Người đi tang tóc nhà có trở

Hoang vắng phố phường hóa hoang vu

Bao nhiêu chưa gặp thành thiên cổ

Hạt cũ sớm gieo nảy mầm chiều  


Người đi gia hiếu hoàn nghĩa hiếu

Nước mắt lụt sông ngập ruộng đồng 

Xa xót bập bềnh câu văn điếu

Áo xô che mặt khúc lâm li


Người đi ta biết chưa tri kỷ

Kẻ trước người sau dạ tái tê

Đã thu mấy dặm xa rồi nhỉ

Vẫn nhớ mỗi khi gió bấc về...