Tiếng vỗ một bàn tay

Tiếng vỗ một bàn tay
Một bàn tay vuốt chạm vào vũ trụ Vòm Thái Hư tròn trịa quay đều Bàn tay đẩy vào màu thanh xanh xao Tất cả trong veo thành ánh sáng Quả cầu Thiên Hà, chòm chòm sao sáng

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)




TIẾNG VỖ MỘT BÀN TAY 

(Anh Vũ)


Một bàn tay vuốt chạm vào vũ trụ 

Vòm Thái Hư tròn trịa quay đều 

Bàn tay đẩy vào màu thanh xanh xao

Tất cả trong veo thành ánh sáng 

Quả cầu Thiên Hà, chòm chòm sao sáng 

Thân mềm mại như tơ

Da thịt Thiên Hà căng mạch máu 

Bao Thiên Đường bay lọt 

Đĩa Pháp Luân reo chao liệng lửng lơ

Đám mây trắng triệu năm còn đứng lại đợi chờ 


Nghe tiếng vỗ một bàn tay 

Sấm động chốn xa mờ

Thế giới Mê lầm lũi khóc trong mưa 

Chẳng dám đợi chờ 

Nhúng cành dương 

Rảy hạt cam lồ

Âm dương rì rào 

Tiếng vỗ một bàn tay. 


Phật từ bi cứu độ thế gian này

Chẳng dám mở lời 

Sợ núi non lay động 

Chẳng dám hai bàn tay tả hữu phát âm thanh

Khối nước Đại dương sẽ dựng đứng như thành 

Ập xuống thế nhân, tất thảy thành biển rộng. 

Một bàn tay vin nhẹ đóa Vô Ưu

Nở bảy đóa Sen

Rắn rỏi bước chân đầu 

Đến bên hồ nước 

Một bàn tay thõng thượt 

Nhục thân lạnh dần 

Rơi đầy đất cánh Vô Ưu

Hai bàn tay sấp ngửa 

Chỉ có một bàn tay

Hợp Thập sen hé nụ

Lòng từ bi, nhụy vàng kín ủ


Một bàn tay cúi mặt ăn mày 

Người khất thực trang nghiêm vốn là Hoàng Tử 

Vì đánh thức cõi Mê, Phật hóa duyên trong chiếc bát này 

Uống triệu triệu chén thuốc độc hôm nay

Đại Giác Giả nhục thân tơi tả 

Cứu nhân thời Mạt Pháp có ai hay?

Phật chẳng dám vỗ hai bàn tay

Tâm Từ Bi xa xót chúng sinh này 

Nụ cười cũng thành cơn gió thoảng 

Ân oán qua rồi, Nghiệp lực kéo nhau đi...


Một bàn tay cầm tay ta vỗ vỗ

Vào cánh cửa trong veo

Thiên Đường đang mở cửa 

Chẳng ai vào 

Một bàn tay cho ta đẩy 

Đám sương khói chữ Tình tụ xám gió mưa. 

Bàn tay còn lại ta ôm

Chút Tham, Sân, Si lần chần bên cửa 

Thôi, muốn gửi cho gió thổi,

Sợ đục đen một ngọn gió lành, 

Sợ Nghiệp nhiều làm ngọn gió tanh,

Tiếng vỗ một bàn tay 

Làm ta chợt giấc 

Bật mầm Thiện Lương 

Ẩn nhẫn khiêm nhường 

Rủ bỏ điêu toa

Tâm sáng đến vô ngần

Nghiệp chuyển mình thành Đức 

Thôi, khỏi nhờ ngọn gió 

Cho ta nhẹ nhàng bay

Nghe đều đều tiếng vỗ một bàn tay …


Gió bên tai

Trời xanh thắp nến trên đầu 

Ba ngày giữa nhân gian

Thời gian có bao lâu

So với ba vạn sáu ngàn ngày 

dằng dặc cuộc bể dâu?


Đời người phù du 

Ngắn ngủi xiết bao!

Một thoáng quay đầu 

Lưu Nguyễn nhập Thiên Thai

Từ Thức về làng cũ

Không tìm lại cõi Tiên 

Rơi lệ giữa trời sâu ...


Ba ngày bao tóc trắng trên đầu 

Danh, Lợi, Tình vầy vò khổ lòng nhau.

Kẻ này yêu thương 

Kẻ kia ruồng bỏ

Cùng chung ngọn gió 

Nồm bên Đông

Mà buốt giá tuyết trời Tây

Biết phù vân, là giả tạm một vẩn mây 

Có ai được ba ngày 

Hội tụ đủ niềm vui 

Lòng thanh, mắt trẻ thơ ngây? 

Hãy cho ta ba ngày 

Nhập vào Tịnh Độ

Không bị Nghiệp giày vò khốn khổ

Không phải qua những ải nạn đau lòng 

Ai trong mọi người 

Được sống vậy không?


Ba ngày suối chảy thành sông,

Chập chùng ba ngày,

Sông thành biển mặn...

Bảy tỷ người ngụp lặn, 

Trong nước mắt của ba ngày ...


Niềm vui ngắn ngủi

Nỗi buồn nhân đôi.


Cần Chính lại thôi,

Pháp cũ lệch nghiêng rồi!