Tốc ký/Bão…

Tốc ký/Bão…
Mưa là khúc ca buồn của vũ trụ về loài người Về lẽ đục trong, tụ tan, xói mòn vô kể Lụt là sự ngập tràn lòng tham, thực dụng và vô cảm Bao tốt lành bỗng chốc tan hoang Ngồi trong bóng tối thắp nến lên Những giọt ước mong bỏng tay thôi thúc




(Ảnh: St)


TỐC KÝ/BÃO...

(Nguyễn Đức Hạnh)

 

Mưa là khúc ca buồn của vũ trụ về loài người 

Về lẽ đục trong, tụ tan, xói mòn vô kể 

Lụt là sự ngập tràn lòng tham, thực dụng và vô cảm 

Bao tốt lành bỗng chốc  tan hoang 

Ngồi trong bóng tối thắp nến lên 

Những giọt ước mong bỏng tay thôi thúc 

Thế giới đẹp lành thế giới xấu xí 

Hau nửa giao tranh đã ngàn năm 

Cây  to đổ cố che cho mầm xanh 

Lũ trẻ con ăn mỳ tôm sống 

Mắt mở to tròn tóc tơ gió động 

Mỗi người một cây nến chong chong 

Thương mình thương người rồi cũng bằng không 

Trước bão lũ làm cây Tre khắc khoải:

-Tự phá nát mái nhà mình rồi kêu than mưa bão 

Ăn rừng. Phá núi. Đầu độc sông biển giờ mắng chửi ai?

 

Nằm đếm mưa mới biết đêm dài 

Có không giữ mất rồi than khóc 

Nước lũ tràn mặt cầu kiến bò lóc nhóc 

Đường ngập rồi cọng rác cố bơi 

Sét rền vang lời cảnh tỉnh muộn rồi 

Khi mất điện mới khát khao ánh sáng 

Con người vĩ đại? Con người nhỏ nhoi?

Làm chủ thiên nhiên? Hài hòa thiên nhiên? 

Khẩu hiệu cũ nỗi buồn đau lại mới 

Vợ còng lưng vét thùng gạo 

Trèo lên che mưa bão. Tấm áo mưa như vá víu tạm thời 

Đàn con kêu trời. Trời đáp trả bằng bao sấm sét 

Quang nhà là biển nước. Trên đầu dự cảm ngày mai 

Thơ bất lực hơn người. Thơ không có tay bơi mồm kêu chân chạy 

Thơ chỉ như ngọn nến 

Cháy phút giây nhắc lời nhắc cuối cùng.