Tôi ơi...!

Tôi ơi...!
Xin chớ nặng lòng... nhé tôi ơi! Bình minh rơi rớt một nét cười, Đêm dẫu rộn ràng đôi cánh mỏng, Dặt dìu tình ái đặt lên ngôi… Trăm năm chỉ nhẹ như làn khói Bèo nước hợp rồi... lại tan thôi.


Xin chớ nặng lòng... nhé tôi ơi! 

Bình minh rơi rớt một nét cười, 

Đêm dẫu rộn ràng đôi cánh mỏng, 

Dặt dìu tình ái đặt lên ngôi…

Trăm năm chỉ nhẹ như làn khói 

Bèo nước hợp rồi... lại tan thôi. 

Con tim rơm rớm màu đo đỏ

Xin chớ ưu phiền giữa xa xôi...! 


Xin đừng nhỏ lệ... nhé tôi ơi. 

Khi ánh chiều lan khuất chân trời. 

Một thoáng đắng hồn trong vô tận

Có tràn nhè nhẹ xuống vành môi. 

Thì đừng than thở... nhé tôi ơi... 

Hãy cứ quên đi chuyện một thời 

Buông buồn gửi lại vòng tay ấm. 

Buông sầu tím ngọt giữa làn môi....




Vững lòng tôi nhé, tìm quên nhé. 

Chuyện cũ buông rồi theo mây trôi 

Ngày mai mưa gió tàn phai hết

Tôi nhé quên đi.... 

Nhớ chi phiền...! 


Ngày 20/09/2017

Nguyễn Ngọc Thạch