Tôi trong tôi

Tôi trong tôi
Quá ngỡ ngàng, tôi gặp tôi Ở chốn cuối đất, tận nơi cùng trời Khi tôi đứng, lúc tôi ngồi Tôi này ngắm, tôi kia cười với tôi

(Ảnh: Đặng Văn Tôn)


TÔI TRONG TÔI

(Nguyễn Quốc Văn)



Quá ngỡ ngàng, tôi gặp tôi 

Ở chốn cuối đất, 

tận nơi cùng trời


Khi tôi đứng, lúc tôi ngồi 

Tôi này ngắm, 

tôi kia cười với tôi


Tôi trong cuốn sách thế thời 

Giở trang nào 

cũng thấy người như tôi 


Giống tôi ánh mắt, làn môi

Giọng như tôi 

vẫn xưng tôi với người 


Khổ thân tôi phải mang tôi 

Cắn răng quang thúng 

quẩy mười cái tôi 


Tôi chăm chỉ, tôi biếng lười 

Tôi người gần gũi, 

tôi người cách xa


Tôi cây lá, tôi trái hoa

Tôi tiếng khóc, 

tôi lời ca rộn ràng 


Tôi yêu xóm, tôi mến làng

Tôi nông cạn biển, 

tôi thăm thẳm trời 


Thì ra, trăm kiếp luân hồi 

Gom ngàn tôi lại 

thành tôi bây giờ


Thanh âm trong vắt tiếng tơ

Tôi trong tôi 

đứng ngồi chờ chính tôi...