Trăng

Trăng
Trăng tròn, hay khuyết do tâm người Trăng mờ, hay sáng bởi lòng thôi Trăng đó vẫn tròn và sáng thế Vẹn nguyên, an tịnh giữa mây trời


Trăng tròn, hay khuyết do tâm người
Trăng mờ, hay sáng bởi lòng thôi
Trăng đó vẫn tròn và sáng thế
Vẹn nguyên, an tịnh giữa mây trời

Chớ nghĩ qua rằm trăng lại khuyết
Do bởi mắt trần chẳng nhận ra
Mây đen vần vũ, trời đen kịt
Trên cao, trăng vẫn tỏ như thường

Bên cạnh, thang bắc lên thiên giới
Bước lên, sẽ thấy được rộng hơn
Mặt trăng hóa chỉ là chấm nhỏ
Nhân gian, tựa như thứ vô hình

Vũ trụ, quá nhiều điều chưa tỏ
Bỏ vô minh sẽ được tường minh
Sẽ thấy đâu là điều chân thực
Càn khôn Pháp chính ở trong mình


Dương Chính Chức