Trăng lên

Trăng lên
có một vầng trăng nấp hoài sau vách núi trăng xấu hổ sợ bóng mình rung động nước non những ngọn sóng kiên nhẫn lăn tròn lăn tròn những chiếc thuyền bỏ neo

(Ảnh: PT)


TRĂNG LÊN

(Nguyễn Phương Thủy)

 

có một vầng trăng

nấp hoài sau vách núi

trăng xấu hổ

sợ bóng mình rung động nước non

 

những ngọn sóng kiên nhẫn

lăn tròn 

lăn tròn 

những chiếc thuyền

bỏ neo

thũng thẵng

chờ

ngóng chờ

những cọng cỏ

cúi rạp mình 

nín lặng

nín lặng

những cơn gió

hiền

rất hiền

thấp thỏm

những hòn sỏi

trắng toát mình 

khắc khoải

khắc khoải

 

tới một ngày

núi bỗng già

lưng uốn còng

cúi gập

trăng ló mình 

lồ lộ

nước non vui

sóng bỗng hát

gió bỗng bồng 

sỏi đá hồng 

hớn hở

 

chỉ riêng cỏ

vẫn rạp mình 

nín thở...

nín thở...

quên một thời

thân vuốt thẳng

xanh non.

 

07.05.2025