Trong nghịch duyên

Trong nghịch duyên
Chiều ba mươi Cháu rẽ vào ngả đường bờ cừ Nơi năm nào Từng có đứa cắm đầu vì mò niễng Tự nhủ Đừng có ai đi ra và hỏi Sao giờ này cháu còn ở tận đây? Không cầu mà thấy Chẳng kịp quay đầu lại thiếu lối rẽ ngang

(Ảnh: Pixabay)




TRONG NGHỊCH DUYÊN 

(Hoàng Liên Sơn)



Chiều ba mươi

Cháu rẽ vào ngả đường bờ cừ 

Nơi năm nào 

Từng có đứa cắm đầu vì mò niễng

Tự nhủ 

Đừng có ai đi ra và hỏi 

Sao giờ này cháu còn ở tận đây?


Không cầu mà thấy 

Chẳng kịp quay đầu lại thiếu lối rẽ ngang

Cháu chỉ còn cách bỗng trở nên xuất sắc

Trong mấy giây từ ù lì vẩn vơ mộng mơ

CPU buộc thành siêu tốc.


Phải mở mũ kịp thời và véo von chào bác

Sớm một giây bác chẳng thèm nghe ra 

Muộn hai mét sẽ là bác chào trước

Chào bác sau hẳn sẽ bị cấm đường.


Bởi giời thương 

Cháu lại được mời 

Và dẫn vào nhà xơi nước

Bàn giao cho phu quân tận nơi bậc thềm 

Rồi bác mới lại đi.